Hồi nhỏ, tôi và gia đình sống ở quê
ngoại nằm bên bờ sông Hậu. Miền đất có tôm cá nhiều, đồng ruộng thì xanh um. Có
lẽ, đó là nơi mà tôi nghĩ rằng đẹp nhứt mà mình đã từng đến. Nó không có gì đặc
biệt lắm, chỉ là một cù lao nhỏ bình thường, nhưng sao tôi lại thấy nó quan
trọng đối với mình.
Ở trong cuộc đời của mỗi người làm thơ, có được vài câu thơ tâm đắc, được mọi người thuộc và nhớ đã là hạnh phúc lắm rồi. Còn nếu nó được lưu truyền, cắm rể vào trong dòng chảy của nền văn hoá đất nước, trở thành một thứ tài sản tinh thần chung của mọi người, thì đó quả là sự viên mãn quý báu mà cuộc sống dành cho nhà thơ. Muốn có được điều đó, thiết nghĩ ngoài cái tài sử dụng con chữ, nhà thơ cũng cần phải có cái tâm.